Nội Dung:
Vào năm 1924, Hidesaburou Ueno, giáo sư ngành nông nghiệp thuộc đại học Tokyo đã mua về nhà một chú chó giống Akita tên là Hachiko. Trong những ngày gắn bó với ông, mỗi sáng Hachiko đều tiễn ông đi và khi chiều tối lại tới đón ông tại nhà ga Shibuya. Nhưng vào một ngày tháng 5 năm 1925, giáo sư Ueno đã ko bao giờ trở về từ chuyến tàu tối. Ông bị đột quỵ tại giảng đường, và mãi mãi không thể quay lại sân ga nơi có người bạn thân thiết của mình chờ đợi.
Hachiko bị cho đi sau cái chết của ông chủ, nhưng chú đã bỏ trốn và trở về ngôi nhà cũ. Và rồi Hachiko cũng nhận ra giáo sư Ueno không còn sống tại đó. Vì vậy chú tìm đến nhà ga nơi chú từng tiến ông. Ngày này qua ngày khác, Hachiko chờ đợi sự trở về của giáo sư song không bao giờ nhìn thấy bóng ông trong đoàn người tấp nập.
Sự có mặt thường xuyên của Hachiko tại nhà ga đã thu hút sự chú ý của mọi người. Họ vô cùng cảm động khi biết rằng Hachiko vẫn chờ đợi người chủ quá cố. Mọi người đã cùng chăm sóc và nuôi dưỡng Hachiko trong suốt quá trình đó.
Hachiko luôn có mặt ở sân ga, đúng giờ về của chuyến tàu buổi tối suốt 10 năm liên tục sau đó, cho đến tận khi chú ra đi vào ngày 8 tháng 3 năm 1935.
Trên đây là câu chuyện thật về một chú chó tên Hachiko, tượng tưởng niệm của chú đã được dựng tại trước ga Shibuya. Bộ phim "Hachiko Monogatari" sản xuất năm 1987, không hề có yếu tố cường điệu, khoa trường, đã mô tả một cách chân thật nhất cuộc đời, niềm kiêu hãnh và lòng trung thành của chú chó Hachiko. Bộ phim đạt được thành công lớn, tạo tiếng vang cho ngành điện ảnh Nhật lúc bấy giờ.
Nội dung:
Hachi là một chú chó nhỏ được gửi sang Mĩ bằng đường tàu hỏa, nhưng khi xuống tàu thì người ta làm rơi mất lồng nhốt cậu và cậu bị lạc. Tại đây, câu gặp Parker Wilson (Richard Gere) - một giáo sư đại học đang đi bộ về nhà. Parket đưa Hachi về nhà, Cate Wilson (Joan Allen) - vợ ông ban đầu không thích sự có mặt của chú chó nhỏ nên đã bảo Parker đăng tin tìm chủ của chú. Nhưng khi thấy Parker trở nên thân thiết với Hachi, Cate đã từ bỏ ý định tìm chủ của Hachi, và Hachi trở thành một thành viên trong gia đình Wilson...
Hachiko: A Dog's Story là một phim tâm lý mẫu mực, không quá sâu sắc, không quá ấn tượng, nên có thể không đủ hấp dẫn để thu hút bạn theo dõi hết bộ phim. Nhưng những khung hình đẹp chầm chậm, những bản nhạc dịu nhẹ và một câu chuyện cảm động có thể sưởi ấm trái tim bất kì ai trong một đêm lạnh lẽo.
Mình đã xem cả 2 bản phim. Mình ấn tượng chú chó Hachi ở bản 2009 hơn, nhất là đôi mắt, rất có hồn, xem mà mình khóc (thật ra xem các bài viết về ngược đãi động vật hay những tấm gương như Hachi, mình đều khóc). Mình thích cái kết của cả 2 bản phim : Hachi ngủ một giấc dài và được gặp lại chủ nó, không bao giờ xa nhau nữa.
Loài chó trung thành thật đấy, nhiều người còn không bằng. Mình chỉ thấy chủ bỏ rơi chó, chứ chó thì không bao giờ bỏ chủ, kể cả khi chủ nó đối xử tệ hại với nó.