Chợ thú cưng Việt Nam  
Đăng ký Hỏi đáp Thành viên Lịch Tìm Kiếm Bài gửi hôm nay Đánh dấu là đã đọc
Trở lại   Chợ thú cưng Việt Nam > Thư Viện Tổng Hợp > Phim - Truyện - Sách
Nạp lại trang này [Tự truyện] Tôi là Béo Beo
Trả lời
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị
[Tự truyện] Tôi là Béo Beo
(#1)
Cũ
vietgate is Online
Junior Member
 
Bài gửi: 28
Tham gia ngày: May 2012
Mặc định [Tự truyện] Tôi là Béo Beo - 12-06-2012, 01:35 PM

Hệ thống quảng cáo SangNhuong.com

Tôi là : Béo beo.


Viết theo mong muốn cùa TLP

Tôi nghe nói : “Mọi người sinh ra trên đời này, ai cũng có những số mệnh riêng, hên hay sui, sung sướng hay cực khổ cũng là do số mệnh… đấy là những câu nói dành cho con người, còn với tôi – một sinh linh nhỏ bé nhưng ông trời, đấng tối cao của muôn loài - đã đầu thai tôi làm kiếp chó - một loài mà con người luôn khinh rẻ, phỉ báng… May mắn thay, cũng là cái số ông trời đã định, tôi được sống trong một gia đình mà ở đó tất cả mọi người đã hết lòng thương yêu và chăm sóc tôi..Cuộc đời tôi đã bước sang một trang mới. Tôi muốn nói với mọi người rằng: tôi thật là hạnh phúc, tôi đã neo đậu nơi bến bờ của sự yên bình… vì vậy tôi muốn nói lời biết ơn của tôi dành cho mọi người trong gia đình bé nhỏ nhưng ở họ, trong mỗi con người đều toát lên sự quảng đại và lòng nhân ái vô bờ bến…”

Béo beo


Không có gì sướng bằng được sưởi nắng ngay tại sân nhà mình vào mỗi buổi sáng, một khoảnh khắc ngắn ngủi hiếm có của một ngày, khi ấy, trời và đất giao thoa, hoà hợp êm ái, nhẹ nhàng đến tinh khiết…
Tôi hít thở một hơi dài và muốn nuốt thật sâu, thật sâu cho tới tận cùng thể xác mong tìm sự an bằng nhẹ nhõm trong tâm hồn khi đôi lông mày nhíu lại trên khuôn mặt vốn dĩ vằn vện ngồ ngộ cũng là lúc tôi bình tâm để nghĩ suy những gì đang ở quanh tôi...
Nhà chủ Phương tôi rất rộng, phía trước nhà là một khoảng sân đẹp, nơi trồng nhiều cây hoa thơm, chan hoà ánh nắng cùng những cơn gió nhẹ đủ làm đung đưa những tán lá, xôn xao tiếng leng keng của dàn “chuông gió” treo trước cửa …

Chủ tôi là người rất thương yêu loài vật, nhất là họ nhà khuyển chúng tôi, tôi không biết ở trên đời này còn có ai thương yêu và có tấm lòng nhân ái đối với loài vật như chủ Phương của tôi hay không ?
Nhà tôi bây giờ có đến tám chú như tôi, mỗi chú đều có những hoàn cảnh và xuất thân khác nhau…
Thằng Ky bạn tôi, chủ tôi đã nhặt nuôi nó vào buổi chiều sâm sẩm tối mưa gió ở ngay trước cửa nhà khi nó còn là con chó bụi đời người đầy ghẻ, gầy đét thiếu điều xương lòi ra ngoài…

Thằng Chơ cũng vậy, hắn không hẳn bụi đời nhưng khổ quá, từ tấm bé bị cột suốt ngày dưới gốc cây ngoài công viên, ăn uống thì gạo hẩm thức ăn thừa của bọn thợ xây cho, tối đến ngủ dưới gầm ván sàn cùng với lũ chuột hoang…sống cùng gió mưa, động lòng thương xót, chủ Phương tôi lại xin về…

Được cái ngoài chủ Phương tôi ra thì những người còn lại như chủ Mùi, chủ Chi đều là những người có chung một tấm lòng như thế, chúng tôi may mắn và hạnh phúc được sống trong sự bao bọc chở che như vậy…

Chúng tôi mỗi đứa một tính một nết, phần lớn là đàn em, đàn cháu của tôi và Ky, hai đứa tôi là người cao niên nhất trong đám,

Kể ra thì : “rằng đông thì đông, vui thì vui dấy” nhưng khổ một nỗi, một số bạn cùng trang lứa như thằng Ky, thằng Chơ lại hay gây rối và mất đoàn kết, hễ có cơ hội gần nhau dù chỉ là một phút là gầm gừ và gây gổ sau dấy choảng nhau đến sứt đầu mẻ trán, bà chủ tôi buồn và cả nhà đều phiền lòng…

Lúc tôi còn trẻ, không hiểu sao tôi với thằng Ky lại là kẻ thù không dội trời chung của nhau đến như vậy?
Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy thực sự ân hận vì những trận đánh nhau “quyết tử” bất phân thắng bại giữa tôi và nó và kết cục là cả hai đều máu chảy đầm đìa với những vết sẹo không lành còn mãi đến tận bây giờ, khi cuộc chiến đã tới hồi kết vì tôi và nó đều “mệt lử cò bợ” không còn đánh tiếp được nữa, lúc ấy cả hai nằm hồng hộc thở, thở không còn ra hơi nữa rồi ồng ộc tu hàng đống nước để uống cho đã đời…

Đôi lúc tôi tự hòi :

“Tại sao tôi lại đánh nhau với nó một cách vô lý đến như vậy ? Ghen tỵ ? Đối sử không bình đẳng ? hay là thằng “oắt lỏi tì” Ky nó làm tàng ?”

Tất cả đều không phải như vậy.
Chủ Phương của tôi cư sử với mọi chúng tôi bình đẳng, ai cũng như ai, hoàn toàn không có chuyện bên trọng bên khinh…vậy mà cứ oánh nhau mới lạ chứ. Hay là cái máu loài khuyển mà ông trời bắt chúng tôi như vậy ?

“Ôi tuổi trẻ hiếu thắng cuồng điên làm sao !
Tôi ân hận đã để lại cho nó cái vành tai bị rách, tới hôm nay, mỗi lần nhìn thấy nó, thấy cái vành tai lắc lẻo như cái “nấm mèo” lòng tôi lại nhói lên sự thương cảm, cùng nỗi ân hận muộn màng…tuổi thơ của nó cực khổ và đoạ đầy hơn tuổi thơ của tôi rất nhiều , tại sao tôi lại cư sử không tốt với nó như thế ? tôi thật là loài vô liêm sỉ đáng trách vô cùng…”

Tôi nằm đó,
Ky cũng nằm đó.
Giờ tôi và Ky ở dưới nhà, không còn bị cách ly như trước đây nữa.
Chủ Phương chắc cũng đã thấy sự ăn năn của tôi cũng như của thằng Ky mà cho chúng tôi cùng ở chung với nhau.

Tôi cũng đã già, người ta nói : “ Tuổi cao sức yếu” đúng vói thực tế của tôi và Ky bây giờ, một phần không còn đủ sức để “thư hùng chiến” như ngày nào, một phần xấu hổ với quá khứ không phải của mình...

Đôi mắt mờ đục của tôi nhìn nó đi lại trong sự dửng dưng, không thù hằn, không oán giận.

Chuyện của thằng bạn cùng nhà với tôi là vậy, dẫu sao nó cũng là những ký ức mà tôi nhớ, không sao quên được…

Đôi khi về già tính nết thay đổi, trí nhớ cũng không cón minh mẫn, nếu tính theo tuổi của người, năm nay tôi trên tám mưoi tuổi, một cái tuổi xưa nay hiếm…


… Sáng nào cũng vậy, tầm mười giờ chủ Phương lại cho tôi và Lang ta, Út zị, Sán san xuống nhà để thay đổi không khí, lịch trình này chính xác như chiếc đồng hồ báo thức.

Tôi không có khái niệm về giờ giấc nhưng với linh cảm của mình cùng những động thái của chủ Phương, tôi biết đã đến lúc được xuống nhà…

Tiếng “cạch” chốt cửa sắt vang lên…
Chúng tôi chỉ chờ cho đến lúc này, đuôi đứa nào cũng như đứa ấy ngoe nguẩy vẽ nên một hình tròn đấy mãn nguyện.
Không thể kiềm chế nổi, cả chúng tôi sủa ầm ĩ, vang xa cả một dẫy nhà.

Tôi biết như vậy là không hay nhưng bản năng vẫn là bản năng, không kiềm nén được…

Ào ào như một cơn thác lũ, phóng thẳng một mạch xuống cầu thang, cái cầu thang quá quen thuộc thậm chí nhắm mắt lại chúng tôi cũng có thể phi một mạch xuống cũng được…

Tôi nằm ngoài sân, người dài thườn thượt như con cá sấu nằm trên đầm lầy , bốn chân thả lỏng, mặt đã nhăn nheo lại càng nhăn nheo hơn vì ánh nắng buổi sớm cứ chĩa thẳng vào đôi mắt, vừa khó chịu, vừa nhức nhối nhưng không sao, vì lúc này tôi đang “phê”.

Cái bụng béo phị toàn là mỡ gắn chặt vào nền gạch mát mẻ được tắm mát bởi sương đêm hồi hôm, nắng ấm sưởi trên lưng, mát mẻ lành lạnh ở dưới bụng làm cho da thịt tôi sướng đến tận cùng…

Những cơn gió mát, tiếng chim ríu rít trên ngọn cây công viên trước cửa nhà, đấy là lúc êm đềm và sảng khoái để tôi thả hồn với quá khứ, với tuổi thơ của mình…


Tôi tên là Béo beo, tên của loài Cọp sống trong rừng.
Tôi cũng không hiểu tại sao chủ của tôi lại đặt cái tên ấy cho tôi ? cái tên khi nghe, đồng loại của tôi đã sợ đến vãi đái vì nó ghê quá !

Beo tôi còn nghe nói, khi trẻ con khóc, dỗ mãi không nín, người lớn thường doạ :

“Mày không nín, tao gọi ông Ba mưoi đến bắt mày bây giờ”…

Đôi lúc tôi cũng tủi thân vì cái tên kỳ cục ấy, trong khi những đứa khác tên chúng được đặt đẹp quá chừng, thậm chí còn được chủ đặt cho cái tên Tây “oách si lơ” như Mi lu, Míc ky, Pốp rồi lại Mi sa mi sủng gì gì nữa…

Thà rằng, chủ của tôi gọi tôi là Vằn, Vện, Mực hay Cún thì đi đằng một lẽ, khi ấy đứa nào chê tên tôi xấu, tôi sẽ mắng cho chúng một trận :

“Chúng mày không có tinh thần dân tộc gì ráo trọi, đã là chó ta thì phải đặt tên ta chớ, “Quốc hồn quốc tuý” mà, cớ gì đặt tên Tây, thiệt là đồ mất gốc cả lũ…”


Tôi được sinh ra tại Quận 5, lan man nghe như tôi được biết thì tôi được mẹ tôi đẻ ra trong khu vực Trường Đại học Sư phạm.
Chị Chi đã nhặt tôi từ sân trường đó về…khi ấy tôi còn bé tí bé tẹo, bế trên tay tôi trông như một cục bông gòn, nhưng không phải là bông gòn mầu trắng mà mang một mầu đen hung hung, mặt mũi nhăn nhúm, hai má chảy xệ vì những thớ mỡ trông nó ngồ ngộ ai nhìn cũng thích, đấy cũng có thể là những nguyên do mà người chủ của tôi dặt tên tôi như vậy.

Một đời Cún tôi sống cùng gia đình, niềm vui cho chủ không bao nhiêu, sự phiến phức lại nhiều.
Beo tôi thực áy náy.
Người chủ thân yêu của tôi cũng vì thương yêu mà phải gánh lấy những vất vả lo toan cùng sự hy sinh thầm lặng, cuộc sống trong gia đình và của từng người thậm chí bị đảo lộn…

Tôi và lũ bạn dồng lứa biết như vậy nhưng không biết phải làm sao ?

Chủ tôi nói :

“Beo có đôi mắt tình cảm, đôi mắt ấy như muốn nói một cái gì đó nó muốn…”

Mỗi lần thấy chủ Phưong và chủ Mùi căi nhau hay to tiếng thì cả lũ bọn tôi cum cúp đuôi chui ngay vào gậm gường, góc bàn quan sát với ánh mắt lo âu thấp thỏm và sợ sệt, khi tôi có lỗi thì chính đôi mắt ấy đã nói lên tất cả sự xám hối mà tôi gây ra và vì vậy… Tôi yêu quý mọi người trong gia dình nhỏ bé này :

Chủ Phương lo cho tôi từng bữa ăn, mỗi khi tôi bệnh chủ Mùi, chủ Chi sau này là chủ Thuỷ đưa đi bác sĩ, cả nhà đều lo lắng và mong cho tôi chóng khoẻ. Đấy là điều sung sướng và may mắn không phải những những con chó nào nếu không phải ỡ nhà này có được một cuộc sống đấy đủ và mãn nguyện đến như vậy…

Cám on Người…


Ngày 3 – 3 – 2009


Ghi chú : Béo Beo mất tháng 12.2009
Míc Ky mất ngày 14.1.2012 lúc 9g45 phút sáng
Trả lời với trích dẫn


(#2)
Cũ
nghiathanhwood is Online
Junior Member
 
Bài gửi: 19
Tham gia ngày: May 2012
Mặc định 12-06-2012, 01:35 PM

Hệ thống quảng cáo SangNhuong.com

Cảm ơn chú đã chia sẻ những câu chuyện chú ấp ủ từ lâu. Những câu chuyện cảm động như thế này, và cả câu chuyện về chú mèo con được gia đình chú cứu vào cận Tết mà chú đã chia sẻ trên facebook của cháu chắc chắn sẽ khiến bất kỳ ai vô tình đọc được suy nghĩ nhiều hơn về số phận của các con vật đáng thương cũng như mối quan hệ của con người chúng ta với chúng...

Tụi cháu cảm ơn chú đã dành thời gian để tìm hiểu cách post bài để giúp cho diễn đàn có thêm nhiều thông tin hay và bổ ích hơn!

Cháu Nguyên
Trả lời với trích dẫn


CHUYÊN MỤC ĐƯỢC TÀI TRỢ BỞI
Trả lời


Công cụ bài viết
Kiểu hiển thị

Quyền viết bài
You may not post new threads
You may not post replies
You may not post attachments
You may not edit your posts

vB code is Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Mở
Chuyển đến

SangNhuong.com



© 2008 - 2024 Nhóm phát triển website và thành viên SANGNHUONG.COM.
BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên.
Diễn đàn được xây dựng bởi: SangNhuong.com