Xem bài viết riêng lẻ
Tâm sự của một sinh viên thú y
(#1)
Cũ
xuanhoahcm is Online
Junior Member
 
Bài gửi: 25
Tham gia ngày: May 2012
Mặc định Tâm sự của một sinh viên thú y - 12-06-2012, 01:08 PM

Hệ thống quảng cáo SangNhuong.com

Chào các bạn,mình là 1 sinh viên năm 4 theo ngành thú y.Hôm nay mình ngồi đây viết vài dòng tâm sự về nghề thú y ,về các mặt trái của nghề.

Lý do mình theo ngành thú y cũng không có gì là to tát,đơn giản là mình yêu chó mèo như anh em ruột thịt.22 năm của cuộc đời mình thì đã 15 năm mình sống với chúng,trước khi bắt đầu lên thành phố đi học.Mình chưa hề động đến một miếng thịt cầy tơ,thịt tiểu hổ mà bọn bạn quảng cáo là cao lương mỹ vị của đời. Mong ước nho nhỏ của mình là trở thành 1 bác sĩ chuyên trị chó mèo sau khi ra trường,thực tập ở một số bệnh viện trước khi tự mở phòng khám cho mình.

Lý tưởng của mình là thế,nhưng khi viết những dòng này thì tay mình đã giết biết bao con chó,con mèo cho mục đích học tập.Tự tay giết để phục vụ việc học cho mình có,làm mẫu cho các lớp đàn em cũng có,giết dùm cho các thầy trước khi ngâm formol cũng có..v..v.

Là những người yêu thú cưng,mình biết các bạn cũng như mình,yêu chó mèo như anh em ruột thịt của mình.Hãy tưởng tượng bạn cầm ống tiêm đầy thuốc,và cái cảm giác bơm hết xilanh để kết liễu cuộc đời của 1 con vật-dù nó không phải là con vật của bạn (các chó mèo phục vụ cho mục đích học tập ở VN hiện nay đều lấy từ trại chó mèo hoang)-cũng đau đớn lắm.Bạn bắt nó từ trại chó mèo hoang về,hàng ngày tự tay cho ăn,tắm rửa,chăm sóc nó khoảng 1 tuần trước lúc giết.Thì cũng phần nào gắn bó với nó,mình đến cho ăn lúc nào nó cũng vẫy đuôi mừng mình,và nó chỉ biết nó chết khi mình tra dây thòng lọng vào đầu và cột 4 chân nó lại.

Mình không phải là 1 thằng yếu đuối,nên mình không khóc mỗi đêm như những con bạn ,thằng bạn khác.Mình không phải vô cảm nên mình cũng không thể không tiếc thương cho những con vật mình giết.Nhưng mà cái cảm giác sau khi giết ấy nó gần như vô cảm các bạn à,và khi viết những dòng này cho các bạn thì mình đã giết 5 con chó vào sáng nay rồi,thậm chí trước đó mình còn đặt tên cho bọn nó.

Tạm xong vấn đề của mình.Tiếp tục bàn đến cái nghề bác sĩ thú y,tốn 5 năm ròng rã học tập.Hai năm đầu những môn sinh hóa,sinh lý đại cương,cơ thể học,mô học..v...v... đều giông giống với chương trình học của những sinh viên nhân y năm đầu.Trong khi sự khác biệt về điểm số đầu vào của nhân y với thú y thì các bạn cũng biết nó chênh lệch đến thế nào rồi,và đầu ra thì nó càng thít chặt không kém.

Làm 1 bác sĩ khám chữa bệnh cho chó mèo,mình xin được khẳng định "TIỀN KHÔNG NHIỀU",đấy là những đúc kết của các vị đàn anh đi trước :

- Bạc lắm
- Tiền bạc chả khá khẩm hơn giáo viên dạy môn phụ là bao

Nghề nó bạc,vì chữa cho bệnh nhân (thú cưng) tốt thì không sao,còn không được thì bị chửi là lang băm,lôi họ hàng cha mẹ ra mà chửi.Chúng tôi đương nhiên biết cảm xúc của các vị thế nào khi mất vật cưng,và chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức.Một ca phẫu thuật của 1 con chó,con mèo hiếm khi nào vượt quá con số 500 nghìn,vì 500 nghìn mà để người khác chửi cha mắng mẹ mình,chà đạp mình thì không ai muốn cả.Phẫu thuật cho chó mèo thì cực khó,mình không so sánh với bên nhân y vì không muốn mất hòa khí với họ,thậm chí các bác sĩ lâu năm hành nghề đôi khi vẫn thất bại ở những ca triệt sản đơn giản là chuyện bình thường.Tất nhiên đó là lỗi của họ,nhưng trong cái lỗi đó vẫn có nhiều sự khó khăn

Đơn giản,vì nền thú y ở VN chưa phát triển-hay ít nhất là chưa phát triển ở thú nhỏ như chó mèo,mà phát triển ở những động vật lớn ở trang trại,các bác sĩ thú y về thú lớn thì lúc nào cũng bộn tiền túi,tay nghề rất cao vì họ là những người ưu tú của ngành thú y,và ngành của họ luôn được các chuyên gia từ Đức,Úc,New Zealand qua đào tạo hướng dẫn.Trình độ của họ chẳng kém các bác sĩ từ nước ngoài đến là bao.

Còn bác sĩ thú y về thú nhỏ ,phần lớn họ chưa có dịp tiếp xúc nhiều với những ca khó,do ngành còn chưa được sự trân trọng từ xã hội.90% những ca phẫu thuật cho chó mèo ở các trạm xá là để thiến,tiểu phẫu chứ những ca nguy cấp thì rất ít.Các bác sĩ thú y trẻ (không đi du học) ít có cơ hội cọ sát với những ca lớn,nên chỉ làm theo hướng dẫn từ những vị giáo sư hoặc theo sách.Công việc ở trạm xá thì giành phần lớn thời gian để ngáp ruồi,vì số bệnh nhân đưa thú đến khám còn ít hơn người đến mua ô tô ở salon.

Mình khẳng định một lần nữa,một ca phẫu thuật thất bại,lỗi lầm lớn nhất thuộc về bác sĩ,xin không phủ định điều đó.Nhưng xin hãy nhìn chúng tôi với những con mắt thân thiện hơn,thoáng hơn vì đã theo nghề thì theo vì đam mê chứ chẳng ai theo vì tiền bao giờ.Tuy rằng vẫn có những con sâu làm rầu nồi canh nhưng đó là thành phần thiểu của thiểu số,vì thực sự làm vì tiền thì bác sĩ thú nhỏ chả được bao nhiêu,trừ khi bạn làm ở những quận trung tâm của các thành phố lớn.

Đọc trên các trang mạng,thấy các bạn chửi rủa các bác sĩ vì thất bại 1 ca phẫu thuật nào đó,hay đòi kéo đến phá phòng khám của họ,hành hung họ,mình cũng thấy đau lòng lắm.Hi vọng các bạn hiểu công việc mà chúng tôi đang làm hơn,nhìn vào những mặt khó hiện tại của nghề.Đó là điều mình muốn gửi gắm với các bạn qua bài viết này,và cũng để giải tỏa cảm xúc sau 4 năm của 1 sinh viên của 1 ngành còn non trẻ của Việt Nam : bác sĩ thú y cho chó mèo.
Trả lời với trích dẫn


CHUYÊN MỤC ĐƯỢC TÀI TRỢ BỞI