PDA

View Full Version : [Blog] Nhật ký cún cưng


minhchaubeauty
13-06-2012, 01:54 PM
Ngày 5 tháng 5 năm 2011
Sao cô chủ lại đưa mình đến nhà ngoại vậy, chả khoái chút nào, dù cũng đã 1 năm trôi qua rồi. Chỗ này không có sân chạy nhảy, không có con mèo hay bất cứ con gì để đuổi cả, cũng được 3 bữa một ngày nhưng mà bữa nào cũng chỉ có 2 thìa cơm với rau, bố mẹ cô chủ bảo mình là giống Chihuahua gì đó nên cho ăn ít thôi, ngày trước ở với cô chủ, ngồi dưới chân lúc cô ăn cơm thì thỉnh thoảng lại được cô thòi xuống cho miếng thịt. Mà nhất là ở đây, ông bà chủ mới chẳng bao giờ đưa tay vuốt cho mình lấy 1 cái, còn cô chủ thì học cũng vuốt, ăn cũng vuốt, đến ngủ gật cũng mơ ngủ rồi vuốt ve mình.
Nhưng hôm nay có cái gì đó khác lạ, hai ông bà cứ làm việc luôn tay. Chốc chốc lại xuống bếp nấu bao nhiêu là món ngon, hình như có mùi cá, mùi thịt bò, mùi… mùi… nói chung là vô kể. Còn ông cụ suốt ngày đi hàng xóm chơi cũng xắn tay áo quét nhà, thế mới lạ chớ. Thế này thì chỉ có thể là… cô chủ đến thăm ông bà. Đúng rồi, có tiếng kẹt cổng, nhưng chưa chắc đã là cô ấy. Đợi trên hiên nhà vậy, không nên cuốn quít ra rồi lại không phải cô ấy, không được ban phát tình cảm cho những người không quen biết. Cái mùi này… đúng là cô ấy rồi, cô chủ lúc nào cũng có mùi chó, cô vốn yêu quí chó mà, kể cả mấy thằng chó hoang. Mình nhảy ngay lên người cô ấy, cô cũng muốn ôm mình, mình tin là vậy, nhưng mà mẹ cô ấy thì vừa vào trong nhà đã bắt cô ấy cất cái khăn, cái áo. Cô chủ đi đi lại lại mãi, tuy bận mà vẫn cố liếc nhìn mình và mỉm cười. Mọi thứ đều quá nặng, mình không khiêng hộ cô được, chạy sau chân cô vậy, tuy chẳng giúp được gì nhưng đó là cách duy nhất để tỏ lòng trung thành. Cuối cùng thì cô cũng xong việc, ngồi xuống giường rồi dang tay chờ sẵn mình nhảy vào lòng. Lúc đầu cô còn vuốt vuốt ngực mình và hai bả vai,sau thì tay cô chủ dừng hẳn, cô ôm mình thật chặt vào lòng, còn mình thì rúc đầu vào ngực cô, không liếm láp. Cô ấy chỉ ôm như thế với kẻ nào cô yêu nhất trong đời, và ngoài mình ra, thì chẳng có ai, kể cả người thân. Không phải cô ghét con người mà vì con người không thể cho cô thấy tình yêu qua các loại luật khó hiểu, cô chỉ muốn một tình yêu từ trong những con vật như mình ra.
Vuốt ve mình xong, cô kéo mình ra cái xích chó, xích cổ mình lại. Trước đây mình luôn sợ cái xích đó, nó mà thắt một cái thì khó thở lắm, mà cắn chả đứt nữa chứ, ghét. Nhưng cô chủ buộc rất lỏng, mỗi lần buộc lỏng thế thì nghĩa là mình sắp được đi chơi. Cô dắt mình ra cổng, đứng lại một lúc vì cô hiểu mình đã phải nhịn từ sáng rồi, và bây giờ là lúc thích hợp để “xùy”. Xong xuôi, cô chủ dắt mình ra đồng. Ngoài đồng là chỗ rộng và thoáng nhất, chảng có “ con bò sắt” nào chạy qua cả. Nhưng mà đôi khi cô chủ cũng quá đáng lắm. Mình muốn đi sang bên trái thì cô kéo cái xích sang bên phải. Sao cô cứ bắt mình phải đi đúng bên phải nhỉ, mà lại còn không cho mình đi trước cô nữa chứ, chỉ đi đằng sau hoặc ngang bằng thôi. Bù lại, có khi cô cũng hứng chí lên chạy thật nhanh, tay vẫn nắm dây xích. Thế là tất nhiên mình chạy theo. Sao mà thoải mái đến thế, ở trong nhà thật là chật chội, bây giờ thả căng gân cốt mới gọi là sướng. Cô không chạy vì sức khỏe của cô, mà vì mình. Mình cũng yếu lắm rồi, phải chạy thường xuyên để duy trì sự dẻo dai, không thì mình sẽ… chết sớm – cô bảo thế.
Sau một hồi thư giãn, cô lại đưa mình về theo con đường cũ. Trên đường về, có một ả chó ta cứ nhìn mình chằm chặp, ghê quá. Xong rồi ả lại còn nhăn răng ra chứ, rợn. Cô chủ nhìn thấy nên lấy chân đẩy mình ra sau cô. Liếc nhìn, nháy mình lùi lại. Nếu kia là một thằng nào đó thì chẳng sao, vì chó đực không được cắn chó cái. Tai hại thay, đây lại là một ả. Rút lui là hơn hết. Cô chủ thúc mình lẩn trước, sau đó thì cô đi theo. Cấm được chạy, nếu chạy thì ả kia sẽ tưởng cô chủ là trộm và xồ đến ngay. Chó nào cũng thế, kể cả mình.
Tối, mình được một bữa no nê. Thứ nhất là vì có thức ăn ngon, thứ hai vì cô chủ sau khi cho mình ăn xong, lại lén đổ cho mình thêm tí cơm nữa, no cóc chịu nổi. Ăn xong là cô khò luôn (luận ra cũng có điểm người nào cũng giống người nào!?). Tất nhiên là mình nhận trách nhiệm canh giữ rồi. Đánh một giấc nhưng tai mình vẫn tỉnh. Cả đêm chả có chuyện gì ngoài mấy bà hàng xóm cãi nhau (chuyện thường í mà) -> đêm nay là một đêm ngon giấc.

ctycblsbinhan
13-06-2012, 01:54 PM
Ngày 6 tháng 5 năm 2011
Oa, ngủ dậy rồi! Hôm qua chẳng có thằng chuột nào bắt mình phải bận tâm cả (thằng nào lếu láo thế thì ta sẽ cho chít >.<), cũng bởi vì có cả cô chủ nữa. Oài, dậy thôi nào! Ngáp (ngủ ngon quá mừ)! Việc đầu tiên là lăng xăng vào phòng cô chủ cái đã. Trời ạ, sao cô ấy vẫn khò thế này! Con người chả bao giờ dậy đúng giờ cả, nản…
Bà ngoại phải vào giường gọi hết câu này đến câu khác, đến mình nghe mà còn điếc hết cả tai, ấy vậy mà cô chủ vẫn cứ… khò (sặc!) Nhưng mà cuối cùng thì cô ấy cũng dậy, uể oải bước ra khỏi buồng. Chạy vào xem cô chủ làm chi nào. Đánh răng nè, rửa mặt nè, nói chung là toàn cái chuyện mà con người nào cũng làm, từ ông vua cho tới kẻ ăn mày. Chỉ có một việc mà chưa chắc cả thế giới này đã làm, đó là vuốt ve mình, ôm mình vào ngực. Thoải mái quá! Cảm giác có bàn tay cô lướt nhẹ trên lông dễ chịu thật. Nhưng cô chủ vừa mới chải đầu xong lại đi đâu thế? Cô ngồi lên xe đằng sau ông ngoại, nhìn và giơ tay lên tạm biệt mình. Chỉ mong là cô đừng về nhà nội vội. Nếu cô đi thì mình ở đây sẽ buồn lắm. Bây giờ thì chỉ việc nhai nốt bữa sáng rồi ngồi đợi cô ấy thôi. Thiếu cô ấy mình cứ thấy chẳng ngon miệng cho lắm, cố ăn 1 tẹo vậy. Ăn qua loa được mấy hạt cơm. Mình ra hiên nhà, ngửa bụng sưởi nắng và hi vọng cô chủ sẽ về.
Buồn quá, chỉ muốn cô đừng đến nhà ông nội mà thôi. Sống ở đây cũng tạm được, nhưng có cô chủ bên cạnh thì sẽ tốt hơn biết bao. Nếu cô mà bỏ rơi mình ở đây, thì cả hai đứa sẽ lỡ mất hàng chục trò chơi. Bây giờ thì tạm thời chỉ có hi vọng, hi vọng, hi vọng……………
Đợi được gần 1 tiếng thì có tiếng kẹt cổng. Mùi chó… cô ấy về rồi! Yeah! Hạnh phúc quá đi! Mình nhảy lên người cô ấy, đợi bàn tay vuốt ve. Nhưng… hình như ngoài mùi chó thì còn mùi hóa chất nữa. Cái mùi là lạ này thơm thơm vị dâu rừng. Ngó lên mặt cô, mình thấy mái tóc cô xõa ra. À, hiểu rồi, cô chủ vừa đi gội đầu về đây mà! Chẳng có chuyện chi lạ cả, cứ 3,4 ngày gì đấy cô lại đi gội đầu í mà.
Cả buổi sáng hôm nay cô dắt mình đi dạo ngoài đồng. Trên đường đi, có một đám thanh niên choai choai ngồi hai bên vệ đường cùng vài đứa trẻ con lít nhít. Bình thường là bọn chúng đi đá bóng cơ, chắc hôm nay nắng gắt nên ngồi đây tán phét. Mình đi qua thì thấy thằng nào cũng chỉ trỏ, vuốt ve, nịnh hót để cho mình chạy đến, có thằng bé con còn tưởng mình là mèo mới đau chứ, lại còn kêu “miu, miu, miu, miu…” gọi mình. Cái thằng thanh niên gầy nhất cả bọn, ra vẻ hiểu biết, đứng lên tuyên bố mình là… chó Bắc Kinh. Há! Mình mà là chó Bắc Kinh á! Phét! Cô chủ bảo mình là Chihuahua, Chihuahua nghe rõ không bọn kia. Mình sủa toán loạn lên, gầm gừ nhìn hết thẳy cả bọn. Dọa được mấy thằng con nít khóc gào lên, bọn thanh nên thì cười cười, run bắn (mình có bao giờ được nuông chiều đâu, nên tiếng sủa giống tiếng chó to vậy). Cô chủ ngắm mình, tủm tỉm rồi kéo mình đi. Ra đến ngoài đồng, không có ai, cô mới cười phá lên, vỗ vỗ vai mình. Ồ, vậy chắc điều lúc nãy mình làm cũng hay ho phết!
Sáng nay, cô kết hợp chạy tập thể dục với việc dắt mình đi dạo. Cô chạy nhanh, kéo mình chạy theo nốt. Oa, thấy được cả tiếng xương kêu răng rắc nè. Kéo căng gân cốt ra, cực kì thoải mái nhé. Cô chủ cùng mình chạy đi chạy lại khắp khu đất gần đồng ruộng. Vừa chạy, cô vừa liếc mình và cười. Được một lát cô nghỉ một tí, xong lại vùng lên chạy. Thoải mái nhưng kể ra cũng mệt. Cô ấy cũng mệt. Cô chủ dắt mình sang vệ đường rồi ngồi phịch xuống, ôm mình vào lòng. Nghỉ được một lúc thì cô dắt mình về.
Vừa bước chân đến cổng, cô lại nói chuyện gì đó với ông ngoại, thế là thả xích cho mình rồi háo hức nhảy ngay lên xe. Lần này không lo nữa, nếu cô ấy lên xe ông thì tức là sẽ không về nhà nội vì ông ngoại phải ở nhà ông ngoại chứ.Yên tâm đi nằm ngủ.
Mười lăm phút sau, cô chủ về và ôm một vật gì trên tay. Cô chủ thì chỉ có mùi chó pha lẫn mùi người thôi, còn vật này thì lại thuần mùi chó. Vậy là có kẻ xâm phạm lãnh thổ của mình rồi sao? Con chó này là con chó ta, khoảng 2 tháng và là chó đực. Vấn đề là thằng này to hơn cả mình. Nó vừa rời tay cô chủ là nhảy ngay đến chỗ mình, đuổi mình chạy khắp nhà. Mình già tuổi hơn nó, nhưng nó to hơn mình, không chạy để mà nó đè chết. Vừa chạy vừa sủa mà cái thằng hỗn láo kia vẫn chẳng cho mình yên thân. May mà cô chủ kịp thời giữ ngay con chó lại, chứ không thì còn chạy mệt nữa.
Cái thằng cả ngày cóc để cho mình nghỉ tí nào. Đang mọc răng nên có lúc mình không để ý còn gặm cho mình một cái, đau điếng. Lúc cô chủ muốn vuốt ve mình thì thằng kia lại chạy tới theo cô chủ, lao luôn vào mình. Thằng này không dữ, nhưng quậy cực kì.
Thằng này lúc nào cũng như chó đói, cô chủ đổ cái nước trần thịt bò đi, thằng này cũng xán đến, uống nước ừng ực, bất chấp nước đang bốc khói (óe!). Con chó này còn bao nhiêu tật xấu nữa. Thằng này có thể “xùy” mọi lúc mọi nơi, ngủ mọi chỗ, đến bữa tối là đẩy mình ra, xơi hết cả cơm, mà cơm không nó cũng ăn thoải mái, ăn lông ở lỗ, ăn là cứ ăn thôi, chả biết chi đến xung quanh. Thằng này thấy người ở đâu nó quấn đến đấy, lại còn chơi cái trò ngáng chân người, nên suốt ngày bị đá. Giận con chó này tím người nhưng chả làm chi được (grừ!).
Đến tối, cả nhà quá ghét nó quá, lấy cái xích của mình xích nó lại một chỗ. Thằng này bị cuồng chân, kêu ăng ẳng điếc hết cả tai.Cả nhà kệ, mình cũng kệ, nó muốn làm gì thì làm.
Khoảng 9 giờ, mình thấy bố mẹ cô chủ thu ghém đồ đạc, đội mũ bảo hiểm rồi chất đồ lên xe máy. Chết rồi, có …có khi… cô chủ sắp về nhà nội. Không, cô chủ đừng đi, không thích đâu, không thích đâu. Nhưng rồi cô chủ lôi từ trong kho ra một cái giỏ to. Rồi cô chủ gọi mình, đặt mình vào trong cái giỏ, giữ quai giỏ chặt và để ông ngoại lấy dây thừng buộc chặt cái giỏ. Khi mình bị đưa đến nhà ngoại từ nhà nội, mình cũng bị nhốt vào cái giỏ này, chẳng nhẽ bây giờ mọi người lại đưa mình đến nơi mới? Nhưng lần này cô chủ không khóc, trái với lần cô đưa mình đến nhà ngoại. Cô xách mình đặt lên xe, chào tạm biệt ông bà rồi bố cô ấy nổ máy đi.
Trên đường đi mát quá. Gió thổi vào khắp mọi nơi trên bộ lông mình. Bỗng nhiên, có một bàn tay thò ra từ đằng sau bố cô chủ, vuốt ve mình. Đó là tay cô chủ, rõ ràng có mùi chó mà. Lần đi này mình thấy có một thứ gì làm mình rất phấn chấn và mong muốn đến được đích cuối cùng.
Mình bỗng sực nhớ ra là cứ buổi tối là mình phải đi “xùy”. ỐI TRỜI ƠI, MÓT QUÁ! Trời ạ, biết làm sao bao giờ? Phải cố quên đi, cố quên, cố quên. Tự nhiên cái xe xóc lên một cái. OÁI, LẠI MÓT RỒI! “Em xin lỗi cô chủ”. “Xùy”, thôi rồi, ra giỏ rồi. Chắc cô chủ sẽ mắng mình, nhưng may ra là mình … đỡ mót.
1 tiếng trôi qua… Bố cô chủ phanh xe đánh kít một cái trước cửa một ngôi nhà. Cô chủ văng cái mũ bảo hiểm vào phòng, xách giỏ ra ngoài sân và với tay lấy con dao, rợn. Cô khéo léo ấn đầu mình xuống giỏ, lách dao vào đống thừng loằng ngoằng, “xoẹt”, sợi thừng đứt, mình nhảy ra. Cả ngôi nhà này đều mang một mùi cực kì quen. A, đúng rồi, ngôi nhà này là nhà nội cô chủ, mình từng sống ở đây rồi, nhưng vì mình hay “xùy bậy” nên bị mang đến nhà ngoại. Mình đi khắp nhà, ngửi các chỗ. Mùi nào cũng quen, quen lắm. Mình tìm ngay được chỗ ngủ từ một năm trước, nằm đó ngủ thật dễ chịu, và hay nhất là cô chủ lúc nào cũng ở cạnh mình --> một đêm ngủ ngon.

chanvietco
13-06-2012, 01:54 PM
Niềm vui khi đón nhận một em cún mới

Hạnh phúc tràn trề mỗi ngày được cùng em vui đùa

Đau khổ mất mát ngày em ra đi vĩnh viễn...


Mỗi ngày bên em cún cưng bạn cảm thấy như thế nào? Có những kỉ niệm gì đáng nhớ không?

Hôm nay em ấy có bị đòn vì lén ăn vụng? hay vừa học được trò mới thật đáng yêu? hay em lại bỏ ăn mất rồi?

Mỗi ngày bạn hãy vào đây tâm tình để những chủ nhân chúng ta hiểu nhau hơn, san sẻ niềm vui nỗi buồn :) Cũng đừng quên up những tấm hình chia sẻ với bà con nghen.