lounle
28-09-2012, 07:22 PM
Trang 1 trong tổng số 2
Năm 1980 tôi vượt biên tới Mả Lai lúc tôi mới chỉ có 16 tuổi. Ở trại tị nạn được 2 năm thì tôi được một gia đình Mỹ trắng ở Idaho bảo lãnh sang Mỹ. Sau khi ở chung với người bảo trợ được vài tháng thì tôi xin ra ngoài ở, vì không muốn phụ thuộc quá vào lòng nhân từ của người bảo trợ mình.
Nhưng ra đời mới chỉ có 18 tuổi, nghề ngổng chẳng có gì, nên chẳng biết làm gì cả ngoài việc đứng lật hambuger ở BugerKing. Việc làm thật là chán ngán nên mỗi ngày tôi thường xuyên lật báo xem coi còn có nghề gì khá hơn không. Một hôm được trời đãi, khi lật báo ra tôi thấy có một câu lạc bộ gọi là "Sống với Thiên Nhiên" đăng báo tìm người biết đấm bóp. Thấy được lời quảng cáo tôi mừng lắm vì đây là nghề cha truyền con nối của gia đình tôi. Tôi lớn lên được là cũng nhờ ông già tôi lang thang khắp phố phường đấm bóp và giác hơi cho thiên hạ. Từ lúc lên bốn là ông già tôi đã bắt đầu dạy tôi đấm bóp rồi. Khi lớn lên, ông ta cũng đã thường xuyên cho tôi theo ông ta để mà thực hành cho nên tay nghề của tôi lúc đó cũng rất là khá.
Sáng hôm sau, tôi gọi tới câu lạc bộ để xin việc làm và được gọi tới để phỏng vấn ngay lập tức. Mừng rở vì thấy có nhiều triển vọng tốt, tôi theo địa chỉ để đến ngay. Câu lạc bộ nằm ở trong một khu đồi núi nằm ở ngoài thành phố trông rất là sang trọng. Chung quanh đều được xây tường cao kiên cố. Phía sau dựa vào sườn núi. Ngay cữa ra vào là phòng tiếp tân. Vì từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ bước chân vào một nơi sang trọng và đẹp đẻ như vậy cho nên tôi cảm thấy thật là hồi hộp. Trong phòng tiếp tân chỉ có một người đàn ông trung niên ăn mặc như là một cư dân của Hạ Uy Di, quần đuì, áo sơ mi ngắn tay màu sắc sặc sỡ. Khi tôi giới thiệu rằng tôi là người đã gọi lúc nảy và ngỏ ý xin việc làm thì ông ta cho tôi biết rằng câu lạc bộ của ông ta là một nơi dành cho những người thích sinh hoạt hoà đồng với thiên nhiên, khi sinh hoạt trong đây mọi người thường không mặc quần áo gì cả. Nghe đến câu ở đâu không ai mặc áo quần làm tôi muốn té ngữa người ra trên ghế. Chưa kịp hoàn hồn sau khi biết rằng câu lạc bộ này phục vụ cho những người thích ở truồng, ông ta còn làm cho tôi hoang mang hơn nữa khi gợi ý rằng tôi cũng cần phải ở truồng để làm việc nếu được nhận vào chỗ này. Sau khi ấp úng một hồi để hoàn hồn tôi liền mạnh dạn trả lời là tôi rất thích cuộc sống này. Lúc nào tôi cũng hy vọng có dịp tham gia nhưng hoàn cảnh chưa cho phép. Vì thấy tôi lúc đầu có vẻ ngần ngừ cho nên ông ta có vẻ nghi ngờ tôi là không thật lòng. Cho nên ông ta còn hỏi tôi lòng vòng thêm về các sở thích và tôi đã học đuợc nghề đấm bóp ở đâu. Nói chuyện lòng vòng một hồi thì một người đàn bà tuổi khoảng trung niên ăn mặc thật là mát mẻ bước vào phòng tiếp tân. Trên người bà ta chỉ có một chiếc váy ngắn thật mỏng. Qua làn vải mỏng ẩn hiện của chiếc váy, tôi có thể trông thấy rõ được đầu vú nâu và đôi mông đầy đặn của bà ta. đọc tiếp dit nhau (http://bacninh.wen.ru/truyen-dit-nhau/453-tnl-tho-dam-bop_truyen.html)
Năm 1980 tôi vượt biên tới Mả Lai lúc tôi mới chỉ có 16 tuổi. Ở trại tị nạn được 2 năm thì tôi được một gia đình Mỹ trắng ở Idaho bảo lãnh sang Mỹ. Sau khi ở chung với người bảo trợ được vài tháng thì tôi xin ra ngoài ở, vì không muốn phụ thuộc quá vào lòng nhân từ của người bảo trợ mình.
Nhưng ra đời mới chỉ có 18 tuổi, nghề ngổng chẳng có gì, nên chẳng biết làm gì cả ngoài việc đứng lật hambuger ở BugerKing. Việc làm thật là chán ngán nên mỗi ngày tôi thường xuyên lật báo xem coi còn có nghề gì khá hơn không. Một hôm được trời đãi, khi lật báo ra tôi thấy có một câu lạc bộ gọi là "Sống với Thiên Nhiên" đăng báo tìm người biết đấm bóp. Thấy được lời quảng cáo tôi mừng lắm vì đây là nghề cha truyền con nối của gia đình tôi. Tôi lớn lên được là cũng nhờ ông già tôi lang thang khắp phố phường đấm bóp và giác hơi cho thiên hạ. Từ lúc lên bốn là ông già tôi đã bắt đầu dạy tôi đấm bóp rồi. Khi lớn lên, ông ta cũng đã thường xuyên cho tôi theo ông ta để mà thực hành cho nên tay nghề của tôi lúc đó cũng rất là khá.
Sáng hôm sau, tôi gọi tới câu lạc bộ để xin việc làm và được gọi tới để phỏng vấn ngay lập tức. Mừng rở vì thấy có nhiều triển vọng tốt, tôi theo địa chỉ để đến ngay. Câu lạc bộ nằm ở trong một khu đồi núi nằm ở ngoài thành phố trông rất là sang trọng. Chung quanh đều được xây tường cao kiên cố. Phía sau dựa vào sườn núi. Ngay cữa ra vào là phòng tiếp tân. Vì từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ bước chân vào một nơi sang trọng và đẹp đẻ như vậy cho nên tôi cảm thấy thật là hồi hộp. Trong phòng tiếp tân chỉ có một người đàn ông trung niên ăn mặc như là một cư dân của Hạ Uy Di, quần đuì, áo sơ mi ngắn tay màu sắc sặc sỡ. Khi tôi giới thiệu rằng tôi là người đã gọi lúc nảy và ngỏ ý xin việc làm thì ông ta cho tôi biết rằng câu lạc bộ của ông ta là một nơi dành cho những người thích sinh hoạt hoà đồng với thiên nhiên, khi sinh hoạt trong đây mọi người thường không mặc quần áo gì cả. Nghe đến câu ở đâu không ai mặc áo quần làm tôi muốn té ngữa người ra trên ghế. Chưa kịp hoàn hồn sau khi biết rằng câu lạc bộ này phục vụ cho những người thích ở truồng, ông ta còn làm cho tôi hoang mang hơn nữa khi gợi ý rằng tôi cũng cần phải ở truồng để làm việc nếu được nhận vào chỗ này. Sau khi ấp úng một hồi để hoàn hồn tôi liền mạnh dạn trả lời là tôi rất thích cuộc sống này. Lúc nào tôi cũng hy vọng có dịp tham gia nhưng hoàn cảnh chưa cho phép. Vì thấy tôi lúc đầu có vẻ ngần ngừ cho nên ông ta có vẻ nghi ngờ tôi là không thật lòng. Cho nên ông ta còn hỏi tôi lòng vòng thêm về các sở thích và tôi đã học đuợc nghề đấm bóp ở đâu. Nói chuyện lòng vòng một hồi thì một người đàn bà tuổi khoảng trung niên ăn mặc thật là mát mẻ bước vào phòng tiếp tân. Trên người bà ta chỉ có một chiếc váy ngắn thật mỏng. Qua làn vải mỏng ẩn hiện của chiếc váy, tôi có thể trông thấy rõ được đầu vú nâu và đôi mông đầy đặn của bà ta. đọc tiếp dit nhau (http://bacninh.wen.ru/truyen-dit-nhau/453-tnl-tho-dam-bop_truyen.html)